Ngày tháng nhanh chóng trôi qua, khu đất hoang xung quanh cũng dần trở thành những thửa ruộng xanh mơn mởn, nhìn từ khung cửa sổ của trường học có thể nhìn thấy rất nhiều người đang bận rộn trên cánh đồng.
Loại cảm giác này thật sự rất là thân thuộc, làm tôi nhớ đến cảnh ở quê nhà, trong thời gian này, tôi cảm thấy tinh thần mình vô cùng sung sức, cảnh giới của tôi so với trước đã được thăng cấp lên rất nhiều, nhưng tôi vẫn dậm chân ở tầng cảnh giới thứ hai, cũng chẳng lĩnh ngộ được thứ gì mới. Tôi thường tự nghĩ, trong cấm pháp cấp hai này, chữ đầu tiên là “Sát” và chữ thứ hai là “Diệt”. Vậy chữ thứ ba sẽ là gì nhỉ?
Ngẫm đi ngẫm lại tôi cũng không thể tưởng tượng nổi, cấp thứ hai cũng đã vừa Sát vừa Diệt rồi, cấp thứ ba của cấm pháp này có thể lợi hại đến mức nào?
Trong khoảng thời gian này, Nam Cung Phi Yến đã hoàn toàn mất tăm, tôi cố gắng liên lạc nhưng số điện thoại di động của chị ấy luôn trong tình trạng tắt máy, lòng tôi có chút buồn bực, âm thầm chú ý nữ phó hiệu trưởng của chúng tôi, nhưng sau khi hỏi thăm một lượt thì tôi mới biết người ta xin nghỉ phép rồi và đã lâu không đi làm.
Có vẻ như sắp có một động thái lớn, nhưng tôi lại không biết gì cả, tôi bực dọc cả mấy ngày, cuối cùng không nhịn được nữa mà tìm ngay một chiếc xe, đến Nam Sơn Hồ Cốc.
Lúc này đang là mùa xuân hoa nở rộ, Nam Sơn đã không còn vẻ điêu tàn, hoang vu của mùa đông năm ngoái, trước mắt đều là lớp cây cỏ xanh um tươi tốt, thật khiến lòng người khoan khoái.
Tôi men theo con đường núi tiến về phía trước, ngắm nhìn phong cảnh núi non cả quãng đường, được nửa đường mới chợt nhớ, hình như tôi không biết Hồ Cốc ở đâu cả.
Lần trước…... à, lần trước là em gái của Sơn Thần rõ ràng đã bắt cóc tôi, nhưng thực tế thì tôi căn bản không biết lối vào Hồ Cốc nằm ở đâu.
Hỏng bét, sao tôi lại quên mất cái vụ này chứ? Tôi gõ gõ đầu tiếc nuối, dáo dác nhìn xung quanh, muốn tìm một con hồ ly đại tiên gì đó để hỏi một chút. Có điều, ở đây đâu đâu cũng là núi lớn, tất cả những gì tôi thấy ngoài cây cối ra thì cũng chỉ là cỏ dại. Ngọn cây thỉnh thoảng lại lướt qua vài con sóc, nhưng có nói chúng cũng không hiểu tiếng đâu...
Tôi bực bội một lúc rồi theo bản năng lại đi vào trong núi một đoạn, nghĩ tới cũng không còn cách nào khác, dứt khoát dồn hơi vào cổ họng và hét thật to:
- NAM CUNG PHI YẾN.. CHỊ NAM CUNG... CHỊ PHI YẾN... CÁC VỊ ĐẠI TIÊN HỒ CỐC, NẾU CÓ MẶT XIN HÃY LÊN TIẾNG...
Rừng núi đìu hiu hoang vắng, tôi liên tục gào lên mấy tiếng, âm vang từ xa xa vọng lại. Đợi thật lâu, ngoại trừ mấy con chim trên ngọn cây bị làm kinh hãi, dọa vài con thú nhỏ trong bụi cỏ chạy mất ra thì không thấy phản ứng gì cả.
Kỳ lạ thật, tôi lại thử đi xa hơn một chút, tiếp tục hô to vài lần, bất thình lình, tôi nghe thấy một giọng nói yểu điệu kêu lớn ở phía sau:
- Ban ngày ban mặt mà hét cái gì vậy hả? Xem mấy con chim của tôi bị dọa hết rồi này.
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc đồ trắng đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào, cả người cô ấy mặc bộ đồ trắng như tuyết, khăn choàng tóc đen và trên đầu đội vòng hoa, nở nụ cười để lộ hai lúm đồng tiền, nước da trắng óng ánh của cô ấy nổi bật trên nền núi, hoa và cỏ. Thật khiến kẻ khác bất giác tim đập thình thịch.
Đúng là một nàng tiên hoa.
Tôi nhìn không chớp mắt, cô gái này không phải ai khác mà chính là em gái Sơn Thần lần trước đã bắt cóc tôi đến Hồ Cốc, hoặc có thể nói sơn quỷ, sơn yêu?
Tôi không biết cô ấy rốt cuộc là gì nữa, nhưng lần này gặp mặt lại vô cùng vui mừng, bước tới:
- Ừm, xin, xin chào, cô... sao cô lại ở đây?
Tôi vốn là muốn chào hỏi cô ấy, nhưng khi tôi mở miệng, sực nhớ rằng đến cả tên cổ là gì tôi còn không biết, cô ấy che miệng cười rồi lên tiếng:
- Anh làm sao thế, đây là nhà của tôi, đương nhiên có thể ở đây rồi. Đồ đầu đất, nhớ kỹ đây, tên tôi là A La.
Cái tên nghe cũng hay, tôi gật đầu liên tục:
- Ồ ồ, tôi nhớ rồi, A La, thật trùng hợp. Tôi định đến Hồ Cốc để tìm chị Phi Yến. Đến đây rồi tôi mới phát hiện mình không biết đường. May mà gặp được cô, ờm, bây giờ cô có tiện dẫn tôi vào không?
Những lời được tôi nói rất khách sáo, có việc cầu người mà, tôi vốn tưởng cô ấy sẽ vui vẻ đồng ý, ai ngờ vừa nghe tôi nói muốn đến Hồ Cốc lại khẽ cau mày, lắc đầu nói:
- Không, hiện tại Hồ Cốc trong thời gian bế quan, tôi cũng không tiện nói, thế nào, anh tìm chị ấy có chuyện gì?
- Ừ... cũng không có gì, nhưng cũng có chuyện, ôi ôi, tôi cũng chẳng nói được có chuyện gì hay không, có điều...
Cô ấy đã ngăn tôi lại bằng câu này, thực ra tôi vẫn rất ổn, có điều tôi không thể nói gì đó là không có gì được, cô ấy nghiêng nghiêng đầu, nhìn tôi cười khanh khách, trong lòng tôi có chút bối rối, đang suy nghĩ cách diễn tả, thì cô ấy đột ngột nắm lấy tay tôi, kéo tôi đến bên cạnh vách núi, cả người rúc vào trong lòng tôi, sau đó xoay người, tôi không tự chủ được mà áp vào người cô ấy.
Ách... cái này...
Một mùi thơm lạ xộc vào mũi tôi, tôi trợn tròn mắt, phải làm sao đây? Tuy rằng trong Kinh thi có nói sơn yêu phóng khoáng đa tình, nhưng đây cũng quá là phóng khoáng rồi đấy...
Nhưng cô ấy đã nhanh chóng đẩy tôi ra, người lùi lại, mặt hơi ửng đỏ, ngón trỏ đưa lên miệng, thì thào:
- Đừng ồn ào, vừa rồi anh kêu loạn xạ, lại gọi mấy người tuần tra đến luôn rồi.
Người tuần tra?
Tôi sửng sốt:
- Người tuần tra gì?
Cô ấy ra dấu về phía bầu trời và nói:
- Chính là người tuần tra, anh xem...
Tôi nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy thì thấy trên vòm trời có một con diều hâu đang vỗ cánh bay xa.
- Cô nói đấy là người tuần tra?
Tôi có chút buồn cười, đây không phải là diều hâu sao? Cô ấy ừ một tiếng rồi trả lời:
- Đúng, đó chính là người tuần tra. Kể từ sau khi Hồ Cốc biến đổi lần trước, bọn chúng đã xuất hiện.
- Đó là thứ gì vậy?
Người tuần tra của ai, tôi có chút mơ hồ... Tôi gãi gãi đầu, mê mẩn nhìn bầu trời, thật là rối rắm.
A La cũng ngẩng đầu về phía xa bầu trời, nhìn con diều hâu đã bay xa chỉ còn lại một chấm đen nhỏ nhỏ, mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Đó là do Phúc Duyên Trai cử tới, đã theo dõi chỗ này từ lâu rồi.
Trai chủ Phúc Duyên Trai phái tới? Tôi nhất thời kinh ngạc, thì ra còn có chuyện này à, ông ta phái một con diều hâu đến là muốn làm gì?
Không đợi tôi hỏi, A La đã chủ động mở lời:
- Sức mạnh của Hồ Cốc thực sự vượt xa sức tưởng tượng của anh. Trai chủ Phúc Duyên Trai luôn rất kiêng dè với nơi này. Con diều hâu suốt ngày quanh quẩn ở đây, thăm dò động thái của Hồ Cốc, vì vậy chúng tôi gọi nó là người tuần tra.
Tôi có một chút không hiểu, liền hỏi cô ấy:
- Tôi cũng không biết rõ sức mạnh của Hồ Cốc, nhưng lần trước là Liễu Vô Ngôn đó chẳng phải đã mang theo một đám lưu manh đến, suýt chút nữa là phá hủy cả Hồ Cốc sao?
A La cười nhẹ:
- Đó chỉ là bề ngoài thôi. Nếu Thiên Hồ phu nhân thật sự dốc hết sức trong một lần thì đừng nói đến Liễu Vô Ngôn, ngay cả Trai chủ Phúc Duyên Trai cũng sẽ không dễ dàng đạt được mục đích. Chỉ là ngày đó Trai chủ Phúc Duyên Trai tính đến thời kỳ yếu ớt của Thiên Hồ phu nhân mới bị bọn họ thừa cơ đánh vào sơ hở.
Tôi nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, chính xác là như những gì cô ấy nói, có điều tôi ngẫm một hồi lại hỏi cô ấy:
- Nhưng Hồ Cốc bế quan, nghỉ ngơi lấy lại sức và không thể rời tập thể, Trai chủ Phúc Duyên Trai đang lo lắng cái gì nữa?
- Đây không phải là những gì chúng ta có thể biết, anh biết đấy, một số người ở Hồ Cốc, mặc dù bề ngoài họ rất quen thuộc với tôi, nhưng bản chất lại rất xảo quyệt và họ sẽ không đời nào nói cho tôi sự thật.
Giọng điệu của A La có chút không hài lòng, tôi lại nhớ tới cảnh tượng A La với Liễu Vô Ngôn cùng đám người khác đứng cùng nhau ngày hôm đó, tôi không khỏi lắc đầu:
- Chuyện này cô cũng không trách bọn họ được, lập trường của cô vốn không kiên định.
A La khẽ cắn môi, bực dọc đáp:
- Anh không hiểu đâu, tôi khác bọn họ, tôi là tinh linh trong núi này, gốc gác của tôi nằm ở đây. Liễu Vô Ngôn lại là Thanh Mộc chi linh, tôi phải nghe lệnh của ông ta.
Tôi cau mày nhớ lại những lời mà Thiên Hồ phu nhân đã nói với tôi ngày hôm đó, nhớ lúc ấy bà nói với tôi rằng A La là nữ thần trên núi, Liễu Vô Ngôn là Thanh Mộc chi linh, cô ấy nhất định phải nghe theo lời của Liễu Vô Ngôn, hơn nữa, A La và Hồ Cốc có một mối quan hệ phức tạp, tuy là hàng xóm lâu năm nhưng trước sau luôn đề phòng lẫn nhau.
Tôi suy nghĩ một chút liền hỏi A La:
- Tôi còn vài thứ không hiểu, Liễu Vô Ngôn đó rốt cuộc xuất thân thế nào? Tại sao phải nghe lời ông ta, Thanh Mộc chi linh, nghĩa là gì?
A La ngẩng đầu, liếc mắt nhìn tôi, bỗng con mắt chớp chớp bảo tôi:
- Anh muốn biết cũng được, đi theo tôi.
Tiếng nói vừa dứt, cô liền duỗi cánh tay ra bãi cỏ bên cạnh, liền thấy một con mèo đen to béo từ đâu nhảy ra, A La ôm con mèo đen, quay đầu cười với tôi:
- Muốn biết bí mật thì đuổi theo tôi đi.
Nói rồi cô ấy đột nhiên hóa thành một cái bóng trong suốt tung bay về phía ngọn núi.
Tôi đứng sửng một hồi, lúc ngẩng đầu nhìn lại thì cô ấy đã bay xa hơn mười mét, từng cánh hoa đào bỗng từ trên không rơi xuống, phía trước truyền đến tiếng cười như tiếng chuông bạc của A La.
Tôi cũng bật cười, rồi bước theo sau và đuổi lên phía trước...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo